Mẹ con bà Nguyễn thị Nhung và Nguyễn Phương Uyên nằm trong số bị
bắt tại nhà blogger Nguyễn Tường Thụy vào tối 25 tháng 9 vừa qua. Cả hai bị áp
tải đưa ra sân bay Nội Bài và đến lúc 3:30 chiều ngày 26 tháng 9 mới về đến nhà
tại Hàm Thuận, tỉnh Bình Thuận.
Ngay sau khi về nhà, biên tập viên Gia Minh liên lạc được với bà
Nguyễn thị Nhung và trước hết bà thuật lại việc bị bắt giữ đưa đi như sau:
Bà Nguyễn thị Nhung: Đúng ra chúng tôi đi từ nhà khách ra sân
bay nhưng chuyến bay 8 giờ tối hôm qua bị delay đến 9:15. Vì thời gian còn dài
nên chúng tôi mới đến nhà anh Nguyễn Tường Thụy- bố nuôi của bé Uyên, để ăn bữa
cơm tạm biệt. Đến đó vẫn chưa kịp ăn cơm, lúc đó mới sáu giờ chuẩn bị ăn cơm,
có vài chục người đi mấy chiếc ô tô họ phá cửa xông vào nhà mà không có qui
định pháp luật gì hết, vì theo qui định của pháp luật phải trình giấy tờ, xuất
trình thẻ công an; nhưng họ xông vào nhà; không cho vào thì họ đập cửa. Lúc đó
hai mẹ con tôi đang ở trên phòng, chuẩn bị xuống ăn cơm để đi, họ xông lên túm
tóc tôi, nắm trong tay rất chặt, tống vào trong tường. Cả hai mẹ con tôi tóc
dài đều bị làm như thế hết,nói chung rất thô bạo. Hôm qua trời mưa rất
to, hai mẹ con tôi bị họ vật xuống đường lôi đi, ướt sũng hết, chân không có
dép. Họ bắt như bắt cóc, còn những người ở nhà anh Thụy bị bắt như thế nào
chúng tôi không được biết.
Gia Minh: Đến sân
bay bà bị xỉu, còn Phương Uyên cũng bị giằng giật nhất là khi có người ở dưới (
Hà Nội) lên, khi bà tỉnh dậy thì suốt cả đêm ra sao và đến sáng thế nào?
Bà Nguyễn thị Nhung: Chỗ họ bắt cóc đưa chúng tôi đi là huyện
Thanh Trì cách khá xa Hà Nội, họ đưa chúng tôi ra sân bay gần 2 tiếng đồng hồ
mới ra đến. Họ đưa chúng tôi đi chuyến bay 11 giờ khuya nhưng lúc đó trong
người tôi không có tiền và tôi nói khi về đến Sài Gòn tôi còn phải về quê, hai
mẹ con tôi chưa kịp ăn gì, còn đang đói; họ rút ra 200 ngàn họ nói tự ăn uống.
Tôi không chịu vì nói mua về về Bình Thuận hết 376 ngàn rồi. Họ nói không thì
thôi bỏ đói luôn. Họ tống lên máy bay. Tôi bị bệnh hen và lúc đó trời lạnh nên
tôi lên cơn hen, và con tôi nói nếu lên máy bay sẽ ảnh hưởng đến chuyến bay.
Lúc đó có mấy nhân viên hàng không giúp đỡ và dìu đưa tôi lại vào phòng đợi, ở
cửa chờ bay. Lúc bất tỉnh tôi không thấy gì và khi tỉnh lại tôi thấy cảnh họ
nói gì nhưng tôi bị cấm khẩu không nói được. Tôi thấy họ lôi tôi sềnh sệch dưới
nền, người túm tóc, người túm chân, túm tay lôi đi như một con vật. Còn con tôi
họ lôi đi tốc áo, tốc quần, tốc áo ngực, rồi họ sàm sỡ, phải nói thấy rất
thương tâm, đau lòng. Toàn bộ an ninh của Bộ và công an sở tại chừng 30 người
họ hành hạ mẹ con chúng tôi suốt đêm không cho ăn uống gì hết.
Họ lôi tôi sềnh sệch dưới nền,
người túm tóc, người túm chân, túm tay lôi đi như một con vật. Còn con tôi họ
lôi đi tốc áo, tốc quần, tốc áo ngực, rồi họ sàm sỡ, phải nói thấy rất thương
tâm, đau lòng
Bà
Nguyễn thị Nhung
Khi tôi tỉnh lại và nói được, tôi nói rất nhiều là chúng tôi
không có tội, không vi phạm luật pháp, các anh không thể xuống tay với đồng
loại như vậy được. Họ để chúng tôi vật vã ở đó đến sáng và áp tải chúng tôi về
Sài Gòn.
Gia Minh: Tại trụ
sở xã trước khi về nhà thì cán bộ xã chức năng làm việc gì với bà và Nguyễn
Phương Uyên?
Bà Nguyễn thị Nhung: Khi họ đưa về Ủy ban Nhân dân xã, có các cơ
quan đoàn thể cũng như an ninh của nhiều cấp, họ không làm thủ tục gì hết chỉ
trao quyết định thi hành án thôi. Ngày trong quyết định thi hành án là 25 tháng
9, nếu chúng tôi khi khỏi địa phương thì ngày 26 mới trễ. Ngày hôm qua chúng
tôi đã có chuyến bay về, nhưng phải nói họ là những người cố tình xâm phạm sức
khỏe, tính mạng và tài sản của chúng tôi, chứ chúng tôi không vi phạm vì quyết
định thi hành án của con tôi mới có ngày 25. Hôm nay ngày 26 họ mới có tống đạt
để giao bản án. Rõ ràng việc họ làm ngày hôm qua là cố tình xâm phạm tính mạng,
tài sản và sức khoẻ của chúng tôi. Chúng tôi nhờ quí đài kêu cứu giúp chúng
tôi. Gia đình chúng tôi đang nằm trong bàn tay của họ và họ bóp chết bất cứ lúc
nào.
Gia Minh: Về những
sai phạm như thế gia đình có định khiếu nại thế nào không?
Bà Nguyễn thị Nhung: Chúng tôi sẽ làm trong khả năng của mình
nhưng thực chất chúng tôi đang trong giai đoạn khó khăn. Số tiền mà anh chị em
giúp đỡ tôi mang theo trong chuyến đi này, họ đã cướp hết. Thật sự bây giờ
chúng tôi tay trắng, đi lại cũng không có phương tiện, thì chưa biết thế nào.
Gia Minh: Cám ơn
bà nhưng không biết có tiện để cho Phương Uyên nói chuyện được không?
Bà Nguyễn thị Nhung: Việc này thì xin phép vì cháu đang sốt, về
đến nhà vật ra sốt. Phải nói là người của con bé bầm như trái mồng tơi. Đến bây
giờ mà chân máu vẫn còn rỉ ra. Cháu bị đánh sưng mặt lên hộc máu mũi, nhưng máu
mũi ngưng chảy rồi. Chân bị đánh tuốt giày ra, bong móng chân lên, đang rỉ máu
ra.
Gia Minh: Cám ơn
bà, xin chia xẻ và momg gia đình vượt qua lúc khó khăn này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét