Tôi tên LÊ HIẾU ĐẰNG
là ĐẢNG VIÊN ĐẢNG CỘNG SẢN VN, hơn 40 tuổi đảng. Nay tôi tuyên bố công khai ra khỏi ....... vì:
ĐCSVN bây giờ không
còn như trước (đấu tranh giải phóng dân tộc) mà đang suy thoái biến chất, thực
chất chỉ là đảng của những tập đoàn lợi ích, trở thành lực cản cho sự phát
triển đất nước, dân tộc, đi ngược lại lợi ích dân tộc, nhân dân.
Tôi xin xác định đây
là quyết định của tôi.
Ngày 04.12.2013
Lê hiếu Đằng
(chữ ký)
.
Đôi lời: Vậy là phát pháo lệnh đã nổ!
Trước khi bản Dự thảo
Hiến pháp sửa đổi được Quốc hội thông qua, công luận thừa biết màn hài kịch lố
bịch sẽ có cái kết ra sao, người ta chờ đợi một phản ứng mạnh mẽ nào đó, ví như
một cuộc biểu tình. Nhưng đã không xảy ra.
Phải chăng lòng người đã
quá mệt mỏi? Hay nỗi sợ hãi bị đàn áp, trong lúc thiếu sự gắn kết và những
“ngọn cờ”?
Và Lê Hiếu Đằng đã nhận
lãnh vị trí đó, dù cho có thể sẽ là một “ngọn cờ cảm tử”.
Thử nhìn lại, khi ông
tung ra bài viết Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh…, bộ máy tuyên truyền của ĐCSVN hoảng hốt tới
đâu. Đến những tờ báo thuộc loại có phần “gần dân”, chẳng bao giờ thèm tham gia
những cuộc “đánh hôi” của đám báo “lá … chuối chùi khu” như Nhân dân, Quân đội nhân dân, vậy mà cũng
được lôi vào trận. Rồi vài tay chân đã lộ hoặc chưa lộ mặt của đảng cũng nháo
nhác kêu la, chửi rủa.
Nếu đó là cú đòn nhứ,
làm cho đảng vội vã tung hết binh lực, thì cú đòn lần này, chắc chắn sẽ làm
đảng khó trở tay, nhất là ngay giữa lúc bữa tiệc hân hoan mừng Hiến pháp mới
vừa được bày biện. Nó sẽ như cái tát vào ngay giữa những cái miệng bóng nhẫy
đang nhồm nhoàm gặm dở khúc sườn, đùi.
Ban bí thư sẽ chụm đầu
bàn bạc, Ban Tuyên giáo sẽ có những chỉ thị ngầm, …? Liệu có nên công khai phản
công như lần trước, hay nín lặng, vì không khéo thì “lợi bất cập hại”? Không lẽ
lại lần nữa phải huy động cỗ máy khổng lồ chỉ để chống lại một Lê Hiếu Đằng đơn
độc, đang mắc trọng bệnh? Hay là để dành binh lực, chờ cú đòn nặng hơn, của một
tập thể, chẳng hạn? Cho nên, sẽ phải bóp đầu, căng tai nghe ngóng, phán đoán
xem liệu hiệu ứng của cú đòn này sẽ lan tỏa tới đâu.
Bởi vì
Một phong trào bỏ đảng nếu như được dấy lên, ngay vào lúc này, sẽ là
cái giá phải trả đau đớn nhất, mối đe dọa lớn nhất trong lịch sử 83 năm vinh –
nhục của ĐCSVN.
BT
---------------
05-12-2013
Nhà báo Phạm Chí Dũng,
cây bút bình luận sắc bén đồng thời là tiến sĩ kinh tế, hôm nay 05/11/2013 vừa viết lá tâm thư chính thức từ
bỏ đảng Cộng sản Việt Nam. Thụy My xin giới thiệu với bạn đọc ở đây :
TÂM THƯ TỪ BỎ ĐẢNG
Thành phố Hồ Chí Minh
ngày 5 tháng 12 năm 2013
.
Tôi là nhà báo độc lập
Phạm Chí Dũng, đảng viên từ năm 1993, viết tâm thư này nhằm khẳng định một
quyết định khó khăn trong đời mình:
Tôi chính thức từ bỏ
Đảng Cộng sản Việt Nam.
Xuất thân trong một
gia đình có truyền thống cách mạng, được đào tạo từ môi trường quân đội và
nhiều năm công tác trong hệ thống chính quyền, đảng cùng nhiệm vụ bảo vệ an
ninh, tôi đã từng tràn đầy nhiệt huyết đóng góp cho một đất nước xã hội chủ
nghĩa công bằng và bác ái. Với trách nhiệm của một đảng viên, tôi đã chưa từng
tham nhũng hoặc bị sa đọa lối sống.
Song tất cả những gì
mà Đảng Cộng sản thể hiện vai trò “lãnh đạo toàn diện” trong ít nhất một phần
tư thế kỷ qua đã khiến cho tôi, cũng như nhiều đảng viên khác, đi từ thất vọng
đến tuyệt vọng về lý trí lẫn tình cảm.
Kết quả của cơ chế
“lãnh đạo toàn diện” của Đảng Cộng sản, mà thực chất là tư tưởng một đảng cố
hữu, chính là nguồn cơn sâu xa và nguồn dẫn trực tiếp khiến cho xã hội Việt Nam
rơi vào tình trạng không thể khác hơn là thảm cảnh như ngày hôm nay.
Chưa bao giờ tham
nhũng lại trở thành một quốc nạn ngập ngụa từ cấp trung ương đến tận cơ sở, từ
trắng trợn đến vô liêm sỉ và dã man đến thế. Chưa bao giờ các nhóm lợi ích kinh
tế và nhóm thân hữu chính trị, cũng như sự cấu kết giữa hai nhóm này lại biện
chứng và sâu đậm đến mức bất chấp dân tình đến như vậy. Cũng chưa bao giờ hố
phân hóa giàu nghèo trong xã hội ta lại thê thiết và tàn nhẫn như hiện thời.
Những độc đoán về
chính trị đã tất yếu dẫn đến hậu quả nạn độc quyền, đặc quyền và đặc lợi, trục
lợi. Hậu quả ấy đã đẩy nền kinh tế vào thế vong tồn và cạn kiệt hầu hết các
nguồn tài nguyên của đất nước. Cuộc trục lợi không thương tiếc đó đã, đang và
sẽ dồn ép hậu quả khủng khiếp của nó lên đầu 90 triệu người dân Việt và toàn bộ
lực lượng vũ trang.
Chính vào lúc này, nền
kinh tế Việt Nam đang đặt một chân vào vực thẳm khủng hoảng, và chỉ cần thêm ít
năm nữa thôi, cơn ung hoại sẽ lan ra toàn thân để không thể một liều thuốc đặc
trị nào còn tác dụng.
Ung hoại kinh tế lại
đang phá nát cơ thể đạo đức xã hội. Xã hội suy đồi toàn diện. Chưa bao giờ đạo
lý và văn hóa người Việt, dân tộc Việt lại trở nên thảm thương và bĩ cực như
giờ đây. Tình người và mối dây ràng buộc lỏng lẻo còn lại giữa con người với
nhau luôn và sẽ phải đối mặt với nguy cơ cắn xé lẫn nhau.
Ai và cơ chế nào đã
gây ra thảm cảnh không thể cứu vãn như thế? Trong tâm trạng tuyệt vọng của một
đảng viên, những người như tôi đã phải nhận chân rằng điều được xem là sự “lãnh
đạo toàn diện” của Đảng Cộng sản đã thất bại, thất bại một cách cố ý và quá cay
đắng. Không những không hướng đến tinh thần công bằng và bác ái, làm tròn nghĩa
vụ một nhà nước “của dân, do dân và vì dân”, Đảng Cộng sản hiện thời chỉ còn
mang bóng hình và hơi thở của các nhóm lợi ích.
Lời thề trung thành
với Đảng Cộng sản của tôi đã bị thực tế đau đớn thẳng thừng phủ nhận.
Đảng và những người
như tôi, tất cả đều sinh ra từ nhân dân và vì nhân dân. Nhưng một khi Đảng đã
không còn đại diện cho quyền lợi của đại đa số người dân, vì sao chúng tôi phải
tiếp tục trung thành với Đảng?
Có sinh có diệt, những
người lãnh đạo Đảng Cộng sản ắt phải thấy quy luật trời đất đó đang ứng nghiệm
vào chính họ. Bởi thái độ vô cảm, vô trách nhiệm và tư tưởng tư hữu bất chấp
dân sinh, rất nhiều đảng viên cao cấp đã đẩy xã hội vào tâm thế phản lại ý
nghĩa thiêng liêng của Tổ quốc.
Đã đến lúc những người
như tôi cần nhận chân rằng vai trò của Đảng Cộng sản không phải là vĩnh viễn.
Cũng không thể gìn giữ lòng trung thành tuyệt đối với một lý tưởng chỉ còn là
câu chữ cửa miệng.
Không nhằm mục đích
chống Đảng, tôi thành tâm cho rằng thái độ từ bỏ Đảng Cộng sản là một trong
những con đường ngắn nhất để gần gũi hơn với nhân dân và quyền lợi người nghèo.
Trong tận cùng tâm
thức, một công dân tốt có ý nghĩa hơn nhiều so với một đảng viên tồi.
Nhà báo độc lập Phạm
Chí Dũng
.
Địa chỉ: 298/4 Nguyễn
Trọng Tuyển, Phường 1, Quận Tân Bình, TP. Hồ Chí Minh
ĐT: 01235459338
Email: vietleminhquan@gmail.com
ĐƠN XIN RA ĐẢNG
Kính gửi: Đảng ủy Viện
Nghiên cứu phát triển TP.HCM
Tôi là Phạm Chí Dũng,
đảng viên từ năm 1993, hiện công tác và sinh hoạt đảng tại Viện Nghiên cứu phát
triển, trực thuộc Ủy ban nhân dân TP.HCM.
Tôi làm đơn này đề
nghị Đảng ủy Viện Nghiên cứu phát triển TP.HCM hướng dẫn thủ tục và giải quyết
cho tôi được ra khỏi Đảng Cộng sản Việt Nam.
Lý do: Tôi tự nhận
thấy Đảng Cộng sản không còn đại diện và phục vụ cho quyền lợi của đại đa số
nhân dân, và điều đó đi ngược với tôn chỉ mục tiêu ban đầu của Đảng cùng lời
thề của tôi khi vào Đảng. Do vậy tôi không còn phù hợp với vai trò và nghĩa vụ
một đảng viên trong Đảng Cộng sản.
Trân trọng.
Ngày 5 tháng 12 năm 2013
Người làm đơn
Phạm Chí Dũng
–
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét