Nguyễn Trung Tây, SVD11/28/2013
Việt Tộc và Kinh Tạ Ơn
Ăn Lễ
Tạ Ơn tháng 11 năm 2005 tại phố Louis xong, đầu năm 2006 tôi bỏ đi, lần
này bay đi xa, xa ngàn dặm. Vậy là không còn dịp ăn thịt gà tây cho
một ngày Lễ Tạ Ơn nữa. Ngoài trừ năm 2010 (?), tại vùng đất sa mạc
nắng nung đốt cháy (đủ sức hoán đổi mầu đen tóc phương Đông), một gia
đình Mỹ cùng hoàn cảnh xa
xứ lái xe "thổ mộ" bám đỏ đất bụi ghé vào, mời tác giả
tới nhà ăn mừng Thanksgiving với thổ sản thịt Kangaroo chiên vàng...
Nói ra thì sợ thiên hạ mắng tác giả dạo này dở chứng, cám lợn dở
hơi (!), bỏ nghề cũ, nhặt việc mới, vác lên đôi vai gánh than, mang đi
rao bán khắp cùng thiên hạ, "Ai mua than!". Nhưng không nói thì
ấm ách no hơi, bởi tối hôm đó, bữa ăn Tạ Ơn vẫn không được trọn vẹn;
nó vẫn nhàn nhạt đầu lưỡi sao sao đó (!!!), cứ như cơm nguội thiếu nước mắm. Thì đấy, ba mặt một
nhời, Úc Châu không phải Bắc Mỹ, tháng 11 mùa hè, nắng trời đổ từng
gầu than lửa, đốt cháy cư dân sa mạc... Giời ạ! Thanksgiving mà không
có thịt gà tây chiên vàng, không có bầu không khí giá rét lạnh run
lẩy bẩy, không có lò sưởi cháy đỏ, nổ văng than hồng thì hỏng bét,
rách việc (!), "đời phồn hoa cũng là đời bỏ đi"...