Published on January 29, 2015 · No Comments
TTXVA BIÊN TẬP
Dương Nghiễm Mậu (sinh 1936 tại làng Mậu
Hòa, huyện Đan Phượng, phủ Hoài Đức, tỉnh Hà Đông cũ) thường chỉ được
biết tới qua các tiểu thuyết và tập truyện ngắn như : Cũng đành, Nhan sắc, Gia tài người mẹ, Đêm tóc rối… Nhưng
tác giả này còn có một số tác phẩm từng đăng rải rác trên bán nguyệt
san Văn cùng các tờ báo như Khởi Hành, Thời Tập và chưa in thành
sách. Trong một lần gặp ông ở Sài Gòn tháng 9 năm 2012, tôi được ông cho
biết thêm như sau :
Tuy trong quân ngũ chỉ mang cái lon binh
nhì, nhưng ông là một phóng viên luôn theo các phương tiện (kể cả trực
thăng) đi nhiều tiền đồn, từ Tây Nguyên tới Trị Thiên… Chỉ huy các tiền
đồn đó là lớp sĩ quan trẻ, phần lớn học qua tú tài. Một số mang trong
mình chất trí thức ; họ đọc và hiểu nhiều, họ chia sẻ với nhà văn kiêm
nhà báo Dương Nghiễm Mậu những suy nghĩ về thời cuộc và thân phận con
người.
Khi gọi là ký sự, khi gọi là truyện ngắn –
nhiều bài ông viết sau các chuyến đi đó thống nhất trong một giọng điệu
một phong cách và trước tiên một ý muốn của tác giả. Là hãy cố gắng ghi
lại sự thực – sự thực về con người và hoàn cảnh. Văn phẩm của ông có
nhiều chi tiết mà những ai chỉ quanh quẩn ở Sài Gòn hồi ấy không thể
biết. May mắn cho tôi là trước 1975, có được đọc một số tác phẩm này và
đã chép vào sổ tay một số đoạn trích mà tôi cho là quan trọng và sẽ giới
thiệu sau đây. Nhưng thiếu sót của tôi là không ghi được đầy đủ xuất xứ
tác phẩm, cũng như với các nhận xét suy nghĩ của nhân vật, không làm rõ
được cái văn mạch từ đó chúng xuất hiện.
Tôi cũng hiểu rằng, so với chủ đề xã hội và con người miền Nam trong chiến tranh qua tác phẩm Dương Nghiễm Mậu
thì đây mới là phần bề nổi ít ỏi, nhưng vẫn muốn trình ra trước dư luận
để được đồng tình ít nhất một điều : Suốt thời gian 1954-75, miền Nam
từng sản sinh được một nền văn chương ghi nhận theo cái cách riêng của mình
về xã hội và con người Việt Nam đương thời, mà tác phẩm của Dương
Nghiễm Mâu là một mảng có những nét sâu sắc. Lâu nay với mảng văn học
này, các nhà nghiên cứu thường chỉ đi vào vạch vòi làm rõ cái phần suy
đồi trụy lạc hư vô bất lực mà ít chú ý cái phần ta quen gọi là phản ánh hiện thực của nền văn học đó. Trong khi, nếu theo hướng này để quan sát và tìm hiểu, chúng ta sẽ tìm thấy những bằng chứng
nặng đồng cân – đó là những bằng chứng có giá trị lịch sử, chúng không
thể thiếu mỗi khi chúng ta muốn tìm hiểu quá khứ cũng như cắt nghĩa hiện
tại.
Quà tặng cho thành phố
(Khởi Hành, 1969)
(Khởi Hành, 1969)
[Cuộc trò chuyện giữa các nhân vật – những người lính đào ngũ]
- Tôi nghĩ mình sinh ra để chẳng làm gì
hết. Giết người, chắc chẳng phải ai cũng muốn làm vậy, nhưng hoàn cảnh
khiến tôi phải làm, trong sự ân hận.
Những câu chuyện thương tâm quá nhiều đến
độ nghe mãi thấy nhạt nhẽo, không còn xúc động nữa, tới lúc người ta vô
tri, hết xúc động.
… Lần đầu tiên đi hành quân trong một
vùng “xôi đậu”, tôi ngạc nhiên nhìn những đứa trẻ 7 – 8 tuổi ngồi ngoài
cánh đồng với ngọn cờ vàng mới cắm trên một cái cột cao cắm giữa ruộng.
Ngọn cờ như một dấu hiệu cần thiết, bởi vì nếu không làm vậy, rất có thể
máy bay sẽ bắn xuống, đó là những vùng oanh kích tự do.
[Nói về Việt Cộng]
Kể bọn chúng cũng kinh thật, thật tôi không thể hiểu được, sao chúng có thể làm vậy.
[Một nhân vật khác tâm sự]
Thật đi máy bay bây giờ không khác gì đi
xe đò, còn tệ hơn nữa anh ơi, bây giờ cái gì cũng thay đổi hết. Ở Sài
Gòn không còn quán ăn cho mình ngồi, không còn gì hết, mọi điều thay đổi
hết rồi anh ơi, bọn bạn tôi lo cưới vợ bởi vì sợ rồi về sau chỉ còn vợ
thừa thôi, cái đồng tiền bây giờ nó kinh lắm, không thể tưởng tượng
được.
Hãy ngậm một trái lựu đạn trong miệng mà
trở về, tao cũng muốn về, về liệng ít trái cho chết cha bớt chúng nó đi,
cái bọn lộn xộn, bọn ăn cắp ăn trộm, cướp ngày, cái bọn tham nhũng, hối
lộ, ma cô, đĩ điếm, bọn nằm vùng làm tay sai cho giặc, bọn trốn lính,
bọn con buôn, bọn chó má thú vật đó.
Bất công, mày phải làm cho hết bất công đi, rồi chết cũng được.
[Nhân vật Trực hồi tưởng]
Tiếng khóc và những giọt nước mắt mặn
chát, tôi thấu hiểu những bất hạnh chờ đợi tôi trong suốt cuộc đời, khởi
đi từ đó, nhưng tôi cũng hiểu ngay từ đó rằng dù thế nào tôi cũng không
thoát được một định mệnh đen tối chờ chực mình. Thôi tàn đời con.
- Một chai nữa nhỏ, hai chai nữa nhỏ.
Có lúc tôi nhìn thấy những người khác như
những con cua, những con thằn lằn, những con kỳ nhông bọn chúng lúc
nhúc quanh quẩn, bọn chúng như ở một thế giới âm ty nào.
Nó thời Tây theo Tây, thời Bảo Đại theo
Bảo Đại, thời Diệm đi với Diệm và bây giờ, bây giờ đó, bọn mày không
nhìn thấy sao, bọn tự nhận chính khách như lươn, như rắn, như chuột, như
sâu bọ, chúng nó luồn lọt, chúng nó khom lưng, chúng nó dơ bẩn cùng
mình, mày phải hiểu bọn tao ở đây đánh giặc nhưng chẳng bao giờ bọn tao
đánh giặc mà nghĩ đến Sài Gòn, nghĩ đến Sài Gòn cái bọn dơ dáy bẩn thỉu
sống ở đó với những mưu toan thì bọn tao bỏ súng, mày hiểu chưa ?
- Anh nghĩ bao giờ có hòa bình ? – Trực
cười vang động – Hoà bình, dân chủ, tự do… và vô số những tiếng gì đó.
Những tiếng nói của bọn bày đặt.
Tôi không muốn biết hết bất cứ một tiếng
gì được dùng cho những điều mà người ta gọi là lý tưởng. Phải, tôi chỉ
có những tiếng chửi, sự thô tục, tàn bạo, những tiếng người ta muốn
tránh, những tiếng bọn nó nghĩ đầy trong đầu mà không bao giờ dám nói ra
thành tiếng, bọn nó sợ, nó sợ cả những thứ mà chính ra cả đời bọn nó
sống cho cái ấy.
Đây là lần đầu tiên tôi tới Cà Mau. Lúc
trước khi tới, tôi cũng như anh vậy. Nhưng ngay từ đó, tôi hiểu rằng tôi
phải sống khốn nạn hơn mọi người.
Anh hãy uống đi, có lẽ nói trong cơn say
là một điều hay, cả đời sống trong cơn say là càng tuyệt điệu nữa, cả
đời sống mình nào có một điều gì mà không nên say mà không nên bậy bạ
phải thế không ?
- Có nên tin lý số ?
- Có số bọc hồng điều, có số ăn mày, có
số làm quan, có số mất mộ… Tôi không tin ! Chẳng nhẽ tôi lại có một số
riêng cho tôi thế này sao? Chẳng lẽ cả một thế hệ như tôi đều có số phải
đi lính ?
[Một nhân vật tìm sự lãng quên trong rượu]
Hãy uống đi con. Nó vẫn thường nâng ly
lên trước mắt chúng tôi và nói câu nói rất khôi hài đó. Uống đi và đừng
nhớ gì hết. Nhưng sau đó, khi tỉnh dậy ngó nhau, chúng tôi lặng lẽ buồn
phiền lấy một mình.
… Đốt… bắn… hắn nói với một vẻ ngọt ngào dễ nghe hơn ai hết.
Tôi nhớ tới những ngày tháng cũ. Tôi nhớ
tới những mộng tưởng không cùng của tuổi trẻ ngắn hạn. Phải, chúng tôi
bị đốt ngắn mọi mộng tưởng, chúng tôi bị lột truồng ra trong cuộc sống
chẳng còn gì nữa, cùng những thần tượng, cùng kinh điển được sơn son
thiếp vàng một thời đã xa. Tôi và những người cùng lứa chỉ còn lại chính
mình với những điều không hoàn tất được.
(Nhưng) nào phải một mình tôi những quẩn
quanh, nào phải một mình tôi những lửa đỏ cháy lòng với hung hãn và tàn
nhẫn. Không, sự thực không, tất cả đó những bất ưng và chính từ đó một
lý tưởng vẫn không buông trôi theo với dòng nước đục những nhơ bẩn ngập
trong cuộc sống.
Tôi muốn la lên, không phải chỉ bằng tiếng la của vô vàn những trái tim và khối óc khác.
Tất cả mọi điều đều trở thành kỳ cục hết
rồi, như sao mình không thể chết, đó mới là điều lạ, phải vậy không ?
Tiếng súng lớn bỗng nhiều hơn và tiếng nổ cũng gần hơn. Phải rồi, đó
cuộc chiến không nguôi trong đời mày.
Tạp bút mùa xuân
(Khởi Hành – 1969)
(Khởi Hành – 1969)
[Một nhân vật ngồi tự vấn]
Còn mày ? Tôi uống cạn ly rượu còn trên
mặt bàn, không gì khổ bằng tới lúc mình biết có những gì là ảo tưởng.
Thế mày đang làm gì đó ? Làm gì đâu ?
Làm gì đâu ? Tôi thấy rõ thế. Có gì kinh
hoàng bằng khi mỗi lúc chúng ta một buồn nản hơn, buông trôi hơn và nhận
thấy những gì mình làm vô ích trong vô vọng.
[Một nhân vật tiểu thuyết]
Chọn làm nhà văn khi còn trẻ là chọn làm
một người thất bại. Tôi không muốn là một nhà văn với bất cứ nghĩa nào.
Tôi muốn là người bình thường.
[Một nhân vật trong truyện Đêm tóc rối]
Chiến tranh 20 năm, tôi nhìn rõ những
khác biệt giữa chúng tôi và các cậu. Chúng tôi còn có tình người trong
sáng do nếp sống tập quán luân lý trật tự bảo vệ liêm sỉ lương tâm, các
cậu phá cả, các cậu bất nhân tàn bạo từ trong tâm hồn. Sao bây giờ tôi
thấy các cậu khổ quá và làm cho mình khổ thêm.
Trái nổ trong miệng
(Khởi Hành – 1971)
(Khởi Hành – 1971)
Trong xã hội của mình, ai chết cứ chết. Ai sung sướng cứ sung sướng. Ai tham nhũng cứ tham nhũng.
[Đáp lời Trực hỏi]
Thắng bảo : Cậu đừng hỏi, mình không trả lời được đâu, kỳ lắm.
Để đánh giá một người một thiên hạ nhìn
quần áo nó mặc, xe nó đi, nhà nó ở. Những gia đình trong thành phố trưng
bày chạn bát, tủ lạnh hình cởi truồng ra phòng khách…
- Cậu cũng chấp nhận thế sao ?
- Vậy cậu bảo mình làm sao ?!
Chúa ở khắp nơi và cũng trở thành món hàng.
[Kể chuyện đường Tự Do xong, bảo]
Đó là hậu phương của các cậu, đó là điều mà cậu đang bảo vệ, cậu nhớ lấy, hậu phương có những gái điếm hát ông ổng mỗi ngày Nhớ người chiến binh, Thương người tiền tuyến.
[Một người bác của Trực nói]
Chúng ta chết vì lãnh đạo. Trong một nước
chậm tiến chỉ có thể trông vào lãnh đạo, lãnh đạo hỏng thì dưới hỏng
không cứu được và như thế đám đông sẽ phải trải qua một bài học bằng đau
khổ.
Phải đốt đi hai thế hệ nữa. Dân mình
không chấp nhận. Không muốn sống trong chế độ cộng sản, nhưng cũng không
muốn sống trong chế độ xấu xa này.
Nhưng khốn nỗi nguời dân không còn quyền để lựa chọn một cái nào khác nữa ngoài hai con đường đó.
Chỉ còn là những màu sắc khác nhau giữa đau khổ. Cả trong hai khuôn mẫu đều phi nhân bản, đều ám sát phẩm cách.
Còn cuộc chiến này, nó bất tận vì nó không còn thuộc về chúng ta, chúng ta chỉ còn được sử dụng.
- Ở trong thành phố này, chừng như kẻ nào cũng ngoại tình cả.
- Cậu là một thằng hỏng.
- Chúng ta đều hỏng rồi…
- Không, cậu không phải là tất cả.
[Thắng, một người thành phố nói với người lính]
Tôi không hiểu những thực tế nào đã đến trong đời sống cậu, tôi nghĩ chắc chắn đó là một thực tế khốc liệt.
Cậu khắt khe với tôi quá, tôi nghĩ cậu đã quá độ trong một thực tế nào đó. Chúng ta đều ở trong một cái túi.
Trong xã hội chúng ta ngày nay chỉ toàn
những người rao giảng, nhiều khi họ cũng không biết họ rao giảng để làm
gì, và ngay điều họ rao giảng nữa họ cũng không biết. Tôi sinh ra để
sống chứ không phải để rao giảng hay để nghe rao giảng.
[Trực] Có phải tôi là người bị dồn tới một chân tường ? Hay tôi là một con thú bị nhốt lại cho trở thành biến tính đi.
… Làm sao để một người còn lương tâm, còn
những tin tưởng nào đó không nổ ra với thực tại, không phải là nổ ra
với sự phá đám, vô chính phủ, nhưng mà là một nổ ra cho đổi thay trong
mong ước.
[Nhân vật Thắng nói sẽ xuất ngoại]
- Nhiều khi tôi sống mấy ngày không về
nhà. Gia đình bây giờ chừng như đã đổi khác, bọn mình quen sống ngoài
đường. Kể ra không ở trong cuộc chiến tôi cũng có những thiệt thòi, tôi
chẳng biết gì cả. Dù phải trả một giá nào đó nhưng cậu vẫn có một niềm
kiêu hãnh
[Trực] Không, cậu đừng mong có một điều như thế. Cậu hãy coi sự thiệt thòi của cậu như một may mắn.
Ở trong các đô thị ngày nay không còn gì
cho người ta giải trí nữa, trẻ con được dẫn tới những rạp chiếu bóng,
được đẩy ra ngoài ngõ xóm, ở những nơi đó chúng biết những gì là thù
hận, bắn giết, máu, nước mắt.
Những người lớn cho bọn con nít tham dự vào chính những gì họ sống, với con mắt tò mò, bắt chước.
[Hai nhân vật Trực và Cẩn trò chuyện]
[Thắng] Các ông nói toàn những điều tuyệt diệu.
[Cẩn] Đời mà, bao nhiêu là tang thương.
[Trực] Có phải mình đang sống trong ảo tưởng ?
- Còn bất công bẩn thỉu thì trận giặc này còn là muôn ngàn năm.
- Không còn cách mạng, không còn chiến
khu nữa, bấy giờ mình trở thành quân tốt đen trên bàn cờ tướng. Bây giờ
là kỹ thuật vận động quần chúng và kết hợp trong thế quốc tế.
Tôi trông đợi một đổi thay. Sống làm một người đường hoàng, tôi chỉ mong thế.
[Thắng sắp đi xa Thắng luôn khuyên Trực nên quên mọi chuyện đi. Trực vẫn không muốn bỏ tiền đồn]
Thắng tưởng mình như sắp bị cắt đứt ra khỏi một định mệnh.
Cho là người đã điên hỡi kể nổi loạn trong thành phố
(Khởi Hành – 1971)
(Khởi Hành – 1971)
Hắn chỉ là một kẻ điên trong xã hội chúng
ta hay là hắn ở trong một xã hội điên ? Tôi vẫn cho rằng không phải tại
xã hội hoàn toàn. Tại chúng ta, tại mỗi cá nhân chúng ta. Chúng ta
không minh bạch trắng đen.
Chính là chúng ta đang sống trong một sự
phá sản cùng cực, sự phá sản phẩm cách nơi mỗi cá nhân. Muốn tìm kiếm
một đời sống mới, một xã hội mới phải khôi phục lại cá nhân.
Hắn đã chết trong một xã hội mà kẻ phản
bội nói trung thành, kẻ dơ bẩn nói trong sạch, kẻ vô hạnh nói phẩm giá.
Cuộc nổi loạn nói lên một tiếng nói sự khát khao, sự kêu đòi một lý
tưởng.
Chúng tôi muốn được sống xứng đáng. Chúng
tôi muốn được sống trong sạch. Tôi đã đi thực nhiều nơi, gặp thật nhiều
người, nơi nào, chỗ nào, người nào cũng nói với tôi, lên án một cách
khắc nghiệt những tệ trạng trong xã hội, nghe xong tôi nhìn quanh nhìn
quất : ai cũng lên án, ai cũng chống lại điều đó, mà sao những tệ trạng
vẫn nguyên.
Phía sau mặt trận
(Văn, số 182, 15.07.1971)
(Văn, số 182, 15.07.1971)
[Câu chuyện về những phế binh trong Quân lực Việt Nam Cộng hòa. Nhân vật Lương]
Đoạn 1
- Ngay từ đầu, tôi đã thấy rằng những
người lớp mình không có quyền có mặt nữa trong một xã hội mới. Và những
người Cộng sản cũng vậy, cả hai đều đã đứng ở hai phía cực đoan.
Tôi ở quân đội, ai cũng biết không phải
là 1 – 2 năm, cả 10 năm nay, tôi đã chiến đấu, nhưng tôi không mong muốn
chiến tranh này, mình phải chấp nhận vì không muốn sống như một kẻ chui
nhủi giữa đống rác và không muốn bị kêu tên ra giữa đồng vắng mà nhận
cái chết. Trong tình thế khe khắt, anh phải lựa chọn trong sự không toàn
vẹn… Diều hâu, những kẻ nói mình như vậy, mà không biết xấu hổ. Thế họ
là cái gì, họ là bồ câu chắc, không đâu, họ là một thứ dòi bọ gì thì
đúng hơn.
Đoạn 2
[Nhân vật “Tôi”]
Ba năm trời rồi, có hôm nhìn lại, tôi
rùng mình, đã ba năm tôi không biết tới cái giường của riêng mình. Với
đời sống quân ngũ, cắm trại, ứng chiến, rồi những chuyến đi không ngừng
tách tôi ra khỏi một đời sống cố định
[Nhân vật “Tôi” ra một mặt trận Nam Lào (Sepon) ; những mẩu chuyện chán đời rút chạy]
Đoạn 3
Tôi nhớ lại một lá thư, một đứa con ở Bắc
gửi cho người bố đi Nam : Đứa bé kể bao nhiêu lá thư đi, không có thư
về ; cái đồng hồ Jaz không ai chữa.
Nhớ lại một lá thư “gửi cho cụ Hồ Chí Minh” đọc ở đâu đó. Nhất tướng công thành vạn cốt khô.
Đoạn 4
[Về Sài Gòn : Những người bạn văn nghệ, một người đọc câu thơ “Chết như bọn ta hồn thành cọp“]
Như kẻ bị lưu đày, tôi hiểu ra những cay đắng trong đời mình. Tôi cũng không còn gì nữa để mất, như là tôi đã mất hết.
- Trong những khu rừng xơ xác, người lính
có thể bỗng nhiên tìm thấy giữa những bụi lá, những trái cà phê đỏ tươi
như giọt máu, hay nơi những thân cây một bụi lan rừng trổ bông kỳ lạ…
Một người bạn nói : Sau này khi yên mình sẽ lên đây khẩn hoang. Chúng
tôi cùng phá lên cười. Bao giờ cho mộng của anh là sự thật ?
Trong hồi tưởng lạnh
(Văn, số 196)
(Văn, số 196)
[Một đám sĩ quan được gửi đến một tiền đồn tăng cường]
Trực nghĩ :
- Thời loạn, những đòi hỏi và thực tế con người. Mình cũng đã chọn một đời sống đã chết. Sao mình không làm khác ? Làm gì ?
Trực nhớ tới người con của ông chú, thi
xong tú tài nó học cầm chừng và chơi bời, la nó, nó nói nhẹ nhàng, đằng
nào rồi cũng vào lính, chỉ có chờ, chỉ có trước hay sau… Trực nghĩ tới
vô số người khác cùng lứa tuổi với mình, chỉ có một nơi chờ họ tới, trại
lính… Tương lai sáng lên những u tối của một thời đại liên tiếp những biến đổi, liên tiếp kéo tới những số kiếp đồng dạng bi thảm nhoa nhuếch những máu và nước mắt.
… Thực nhiều khi tôi không còn muốn viết gì nữa, mỗi điều ở ngoài nơi đây tôi không cần biết tới.
… Trong những thứ buộc phải lựa chọn thì mình lựa chọn cái nào khá hơn.
Tôi chỉ có những nàng tiên trong ổ đĩ,
chỉ có những thoáng nhìn tội nghiệp, chỉ có một đời sống mồ côi và thực
tế cơm áo. Tôi không có gì khác ngoài một thực tế tầm thường.
Trực tự hỏi :
- Tại sao không có một lịch sử nào cho
mình, tại sao mình lại thấy phải bước vào con đường này : Một mơ ước
phiêu lưu ? Một lựa chọn vô lý ? Một thực tế cùng quẫn ? Một hy vọng
lười biếng ? Một chuyện tình cho mình có thể bỏ đi như một hành lý cần
thiết là một hạnh phúc mà mình cũng không có.
… Không khí những người chung quanh mang
đến cho Trực một niềm vui, ở đâu cũng thế. Trong những năm trôi nổi,
chàng chỉ thấy có tình bạn. Những người không quen biết ở nơi này nơi
khác bỗng tới đứng bên nhau, đi bên nhau, chiến đấu bên nhau thân thiết
như chân tay.
Vương Trí Nhàn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét