Published on December 17, 2013
Chưa có vụ kiện tụng nào được quan tâm giải quyết rốt ráo như vụ Huỳnh Uy Dũng, Tổng giám đốc Công ty cổ phần Đại Nam tố cáo Lê Thanh Cung, Chủ tịch Uỷ ban nhân dân tỉnh Bình Dương .
Ngày 21-10-2013, ông Dũng gửi đơn tố cáo ông Cung dùng “lệ” thay luật, ngâm hồ sơ, kéo dài phê duyệt bản đồ quy hoạch 1/500 Khu công nghiệp Sóng Thần 3, khiến công ty ông không xây được nhà ở trên diện tích 61,4 héc ta trong khi đã thu tiền “gióp vốn” cùa công nhân viên.
Chưa đầy nửa tháng sau, Văn phòng chính phủ đã có văn bản số 9329/VPCP-VI, gửi Thanh tra chính phủ, Bộ xây dựng, Bộ tài nguyên và môi trường, “ yêu cầu thực hiện ý kiến chỉ đạo của Phó thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc , kiểm tra làm rõ nội dung đơn tố cáo của ông Huỳnh Uy Dũng , đề xuất biện pháp giải quyết theo quy định của pháp luật, báo cáo Thủ tướng kết quả trong tháng 12 -2013”.
Ngay sau đó, các cơ quan ngôn luận vào cuộc, hàng trăm bài báo giấy, báo hình, báo mạng đồng loạt lên tiếng , đài truyền hình trung ương VTVI tổ chức hẳn một cuộc tọa đàm bảo vệ Huỳnh Uy Dũng.
Nhìn sự nhiệt tình thái quá như vậy cảm thấy đắng lòng khi nghĩ đến những người nghèo đi khiếu nại, tố cáo. Ông Nguyễn Thanh Chấn ở Bắc Giang, suốt 10 năm trời gõ hết cửa trên cửa dưới kêu oan mà các cửa cứ im ỉm đóng! Cụ Nguyễn Xuân Ngữ , một cựu chiến binh, một cán bộ hưu trí và là con liệt sỹ, ở Quận 9, viết hàng chục lá đơn gửi Tổng bí thư, Chủ tịch nước, Quốc hội, Thủ tướng tố cáo Lê Hoàng Quân , chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Hồ Chí Minh tham nhũng, ức hiếp nhân dân, vẫn chưa được ai xem xét giải quyết. Ông Nguyễn Trường Chinh ở Hải An, Hải Phòng, 5 năm qua, nhiều lần cắn ngón tay lấy máu viết đơn kêu oan cho đứa con tử tù. Bà mẹ Việt Nam anh hùng hơn trăm tuổi Đồng Thị Minh, biệt danh “ Bà mẹ Đức Phổ” ở Quảng Ngãi, hơn mười năm lặn lội tìm công lý, giờ cận kề cái chết vẫn chưa giải được nỗi oan tan cửa nát nhà…
Ôi, nhiều lắm ! Hàng ngàn dân oan mòn mỏi chờ đợi hết ngày này qua ngày khác ở vườn hoa Mai Xuân Thưởng , Hà Nội, hoặc đường Võ Thị Sáu thành phố Hồ Chí Minh chung số phận ấy.
Tôi bỗng nhớ đến những truyện trong “Tấn trò đời” của Honere’ de Balzac và “Cái răng con chó nhà tư bản” cùa Nguyễn Công Hoan. Thì ra ở đâu, thời nào , người giàu bao giờ cũng gần công lý gấp vạn lần người nghèo!
Đại gia Huỳnh Uy Dũng sau khi công bố cho cà thế giới biết việc chuyền giao toàn bộ tài sản ngàn tỉ cho quý tử vừa tròn một tuổi, liền đâm đơn kiện Lê Thanh Cung, và chỉ cần khoảnh khắc là kéo được cả các cơ quan công quyền lẫn công luận vào cuộc . Nhất hô bá ứng dễ như trở bàn tay! Bên cạnh Huỳnh Uy Dũng , vợ ông, bà Nguyễn Phương Hằng cũng chả kém. Vụ bà Hằng kiện người chồng cũ là Trần Văn Thìn đã được cơ quan An ninh điều tra Bộ công an và Viện kiểm sát nhân dân tối cao nhiệt tình giúp đỡ .
Đến nay, bà Hằng đã “ hạ nốc ao ” người chồng cũ, ông Dũng cũng đang sắp cho chủ tịch Bình Dương “ đo ván”.
Huỳnh Uy Dũng tố cáo Lê Thanh Cung dùng “lệ” thay “luật” bóp chết doanh nghiệp. Ông nói : “ Tôi là một doanh nghiệp 30 năm có năng lực tài chính và hiểu biết pháp luật” nhưng “ đã chịu sự sắp đặt của một số người của tỉnh nhiều năm nay , may mà tôi còn sống sót sau nhiều mưu đồ thôn tính tài sản của tôi”. Ông Dũng cho biết : “ Tôi đã làm hết tất cà tuồi thanh xuân để có một Đại Nam Văn Hiến cống hiến cho đời. Và tài sản tôi đã di chúc cho con trai tôi để làm việc thiện, tôi chẳng có gì để còn và để mất”.
Vì vậy Huỳnh Uy Dũng nghiễm nhiên trở thành một người vô sản vùng lên tranh đấu. Ông nói : “ Tôi thay mặt cho các doanh nghiệp đã bị phá sản, chưa phá sản, sắp phá sản bởi cái “lệ” có hệ thống ngầm! Cái lệ ở Bình dương nói riêng cà nước nói chung. Cái lệ được ban hành trên cà luật cùa Quốc hội!” Cái lệ ấy kinh khủng đến mức, như ông Dũng khẳng định : “ Tôi dám chắc , giỏi như Bill Gate ở Mỹ qua Việt Nam cũng chết ví cái lệ đó”…(Nguồn Dân Việt, VTC New, Lao Động)
Huỳnh Phi Dũng chưa cho biết cái “ lệ” đó thế nào , hệ thống ngầm ra sao, và ai ban hành nó trên cả luật của Quốc hội? (Chắc chắn các cơ quan điểu tra phải làm rõ, vì đây là vấn đề vô cùng hệ trọng, ảnh hưởng đến cả hệ thống chính trị và chính sách của đảng nhà nước)
Về phần mình, Lê Thanh Cung đã “phản pháo” Huỳnh Uy Dũng quyết liệt.
Ông Cung cho rằng, Huỳnh Uy Dũng đã phân lô bán nền ở khu công nghiệp Sóng Thần 3, thu 410 tỷ đồng là sai quy định, vì “ Theo luật không cho phép xây dựng khu dân cư trong khu công nghiệp. Dưới luật có hai nghị định khẳng định vấn đề này là Nghi định số 36 và Nghị định số 29 . Bộ trưởng và Thủ tướng cũng không ký được!” Ông Cung nói : “ Ông Dũng làm không đúng cho nên tôi có quyền từ chối. Ông Dũng là một doanh nghiệp bình thường lại đề nghị một vị chủ tịch tỉnh làm trái pháp luật thì làm sao nổi ?” Vị chủ tịch tỉnh này thẳng thừng nói với báo giới : “ Ông Dũng nó bậy, tự bịa đặt, và lừa đảo!” ( Nguồn báo Lao Động)
Người ta nói cháy nhà mới ra mà chuột quả không sai. Từ khi Bình Dương “trải thảm đỏ đón các nhà đẩu tư” tỉnh này nổi như cồn về tăng trưởng kinh tế và ổn định chính trị. Không ngờ bên trong cái tấm thảm hoa hoét ấy lại nhiều gai góc, rận rệp …
Huỳnh Uy Dũng, từng chủ tịch Hội doanh nghiệp Bình Dương, Đại biểu Quốc hội, một “Doanh nhân có tâm, có tầm” hóa ra chỉ là một tay “ nói bậy bạ, tự bịa đặt, lừa đảo”. Thì đây, lời đương kim chủ tịch Lê Thanh Cung : “ Ông Dũng sống được là nhờ xương máu của tỉnh Bình Dương. Nhờ đảng bộ, chính quyến tỉnh Bình Dương ông Dũng mới có tài sản như ngày nay, chứ ông Dũng tài ba gì?”
Báo VnExprees, Tuổi trẻ, Tiền Phong, vạch ra rằng “ Hàng trăm tỷ đồng của nhà nước rơi vào tay Huỳnh Phi Dũng” và “Gia đình Huỳnh Phi Dũng có khu công nghiệp riêng”. Cái ghế đại biểu Quốc Hội cùa Huỳnh Phi Dũng cũng bị Lê Thanh Cung nói huỵch toẹt ra : “ Là đại biểu Quốc hội nhưng bị người ta gạt ra rồi! Chỉ hơn một nhiệm kỳ là người ta cho ra, không còn nữa!”
Trái lại, đương kim chủ tịch tỉnh này cũng chả hay ho gì . Báo Dân Việt, Lao Động , Vietnamnet … đã phanh phui đồn điền cao su trăm mẫu , trị giá hơn trăm tỷ, và biệt thự khủng của Lê Thanh Cung. Nhiều tờ báo mạng bật mí về nhóm lợi ích của ông này với đủ ngón tham nhũng, hối lộ, cửa quyền, ăn chơi sa đọa. Trên trang Maithanhhai. blogsapot, kể lại chuyện Lê Thanh Cung đi “Công tác Trường sa” như sau : “ Suốt ngày nhậu nhẹt. Toàn rượu ngon mồi thửa mang từ Bình Dương , chất đầy trong xe ca 40 chỗ. Các ca sỹ , diễn viên , nhạc công trong Đoàn ca nhạc của tỉnh , chả kể sáng chiều, vác loa ra hành lang tập luyện hát múa oang oang, như bắt người nghe phải nhảy” . Nhưng sau mấy ngày ăn chơi nhày nhót ở đất liền như vậy, cái “Đoàn công tác Trường Sa” do phó bí thư , chủ tịch Bình Dương dẫn đầu ấy không ra Trường Sa thăm chiến sỹ, mà bỏ về khi đã có lịch ra đảo. Mai Thanh Hải viết : “ Từ lãnh đạo Quân chủng đến Vùng, thi nhau thuyết phục : Có lịch phê duyệt từ chính phủ xuống Bộ , Quân chủng rồi, anh đợi một, hai ngày nữa, thời tiết tốt xuất phát! Nhưng chủ tịch vẫn ngúng nguẩy : Hông! Tôi phài zìa để mấy ngày nữa đi Nhựt Bổn!”
Ôi nhân cách một ông chủ tịch tỉnh!
Bà Nguyễn Phương Hằng đã tặng 362 ha cao su, trị giá 170 tỷ ở Bình Phước , vừa đòi lại từ người chồng cũ, cho cán bộ chiến sỹ Trường Sa. Việc làm ấy được một số tờ báo tôn vinh là “Nghĩa cử cao cả!”
Cái “ Nghĩa cử cao cả” ấy là một đòn giáng mạnh vào “Chuyến đảo ngũ” khỏi Trường Sa của Lê Thanh Cung , và phen này thì “ cung” …gãy!
Điều tôi muốn nói thêm là, giá như những ông Nguyễn Thanh Chấn, Nguyễn Trường Chinh, cựu chiến binh Nguyễn Xuân Ngữ , Mẹ Việt Nam Anh hùng Đồng Thị Minh và hàng ngàn dân oan được các cơ quan công quyền và công luận quan tâm như đối với Huỳnh Uy Dũng,thâm chí chỉ cần bằng một phần trăm thôi, thì xã hội ta đã bớt đi rất nhiều sự bức xúc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét